Mình cũng thỉnh thoảng gửi chút tiền ủng hộ
"Cơm có thịt" của bác Tuấn và cũng hoan nghênh bác làm thủ tục thành lập
quỹ cho có pháp nhân để hoạt động theo đúng pháp luật và có điều kiện
để phát triển, không ngờ việc xin phép lại gặp khó khăn thế. Mình có
linh cảm các "bác" ở Bộ Nội vụ không có thiện cảm với các quỹ xã hội từ
thiện "ngoài quốc doanh" lắm, hay họ sợ các quỹ này dễ bị "các thế lực
thù địch" lợi dụng?
(Dân trí) - Quỹ “Cơm có thịt” nghe thật gần gũi
và chân thành. Những người sáng lập đã đặt mục đích rất rõ ràng, cụ thể,
đó là hỗ trợ các học sinh một số địa phương miền núi phía Bắc có thêm
chút thịt trong bữa cơm. Giản dị thế thôi nhưng lại khó vô cùng.
(Minh họa: Vũ Toản)
Câu chuyện bắt đầu từ
một lần Nhà báo Trần Đăng Tuấn (nguyên là Phó Tổng giám đốc Đài Truyền
hình Việt Nam) chứng kiến học sinh trong khu nội trú dân nuôi tại một
trường ở xã vùng cao Suối Giàng, Văn Chấn, Yên Bái ăn cơm chỉ toàn canh
loãng. Thương các cháu quá, ông Tuấn cùng bạn bè góp tiền, hằng tháng
gửi lên cho các em, mong sao mỗi bữa ăn các cháu có thêm một, hai lát
thịt.
Việc làm của ông Tuấn
và bạn bè đã động lòng trắc ẩn, nhiều cá nhân, tổ chức có lòng hảo tâm
đã nhiệt tình tham gia. Để cho bữa cơm của các cháu có thịt ăn dài hơi
hơn, đồng thời chấp hành quy định của Nhà nước, nên ông Tuấn đã xin
thành lập Quỹ “Cơm có thịt”, hồ sơ được gửi lên Bộ Nội vụ và “bi kịch”
của những tấm lòng bác ái xảy ra bắt đầu từ đây.
Hồ sơ bị ngâm, những
người sáng lập Quỹ nhận được câu trả lời lạnh lùng “lãnh đạo đi công
tác”. Không chỉ một lần mà nhiều lần như thế, dẫu cho những người xót
thương các em có sốt ruột đến đâu thì người có trách nhiệm vẫn “hồn
nhiên” vứt hồ sơ vào ngăn kéo. Chẳng lẽ xin cấp phép cho lòng từ thiện
mà cũng phải “chạy” như chạy chức, chạy quyền, chạy ghế…
Xin hỏi, cơ quan công
quyền hoạt động như thế nào mà tất cả lãnh đạo đều đi công tác suốt
nhiều tháng đến nỗi không có người duyệt hồ sơ, để cho công việc liên
quan của xã hội bị ách tắc? Quản lý hoạt động từ thiện xã hội là việc
cần phải làm ngay, không thể cửa quyền vô trách nhiệm. Trong trường hợp
này, có thể thấy thói quan liêu đã ăn quá sâu trong một bộ phận cán bộ
công chức, quan liêu ngay cả với lòng nhân ái.
Đất nước nghèo, trẻ em
nhiều nơi còn quá cơ cực, câu thơ Nguyễn Duy viết năm nào vẫn còn đó như
một lời nhắc nhở: “Xứ sở thông minh sao thật lắm trẻ con thất học, lắm
ngôi trường xơ xác đến tang thương. Tuổi thơ oằn vai mồ hôi nước mắt,
tuổi thơ còng lưng xuống chiếc bơm xe đạp, tuổi thơ bay như lá ngã tư
đường… Bài Nhìn từ xa… Tổ quốc!”.
Tuổi thơ oằn vai mồ hôi
nước mắt bởi vì còn có những kẻ phá tiền bạc của đất nước này hàng
chục, hàng trăm nghìn tỉ đồng, bởi vì có những kẻ làm giàu bằng vô số
mánh khoe đục khoét tài sản quốc gia và bởi vì có nhiều trái tim “hồn
nhiên” thờ ơ với nỗi đau của biết bao thân phận con người.
Lê Chân Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét